Trang

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2021

LỰA CHỌN NHIỆM MÀU

 Augustine "Og" Mandino II (12 tháng 12 năm 1923 - 3 tháng 9 năm 1996 ) là một tác giả người Mỹ. Ông đã làm công nhân, tham gia quân đội, bán bảo hiểm và cuối cùng thực hiện ước mơ trở thành nhà văn. Sách của ông đã bán được hơn 50 triệu bản và được dịch sang hơn 25 thứ tiếng. Ông là chủ tịch của tạp chí Success Unlimited cho đến năm 1976 và được giới thiệu vào Đại sảnh Danh vọng của Hiệp hội Diễn giả Quốc gia. Cuốn Lựa chọn nhiệm màu được NXB tổng hợp TpHCM và First News phát hành với bản dịch của Phạm Mây Mây.

- Quá nhiều người không biết mình đang ở đâu hay đang đi về đâu. Họ luôn phải chật vật chỉ để sinh tồn, luôn luôn đứng trên bờ vực tai họa, luôn luôn phải đề phòng. Khi người ta phải sống như vậy, những lựa chọn của họ rất hạn chế.
- Tôi nghĩ Quý ngài thành công là một biệt danh rất phù hợp cho một người biết chính xác mục tiêu của mình là gì và biết cần phải đi đâu để tìm câu trả lời nhằm đạt được những mục tiêu đó.
- Bạn chỉ cần hình dung trong tâm trí rằng mình đã đạt được mục tiêu, bất kể mục tiêu gì, rồi giữ vững hình ảnh đó trong suy nghĩ, hình dung nó đã là của bạn rồi và điều tuyệt vời sẽ xảy ra.
- Viết lách có phải là một con đường dễ dàng đưa tới danh tiếng và sự giàu có không? Một bản khảo sát cho Tổ chức Hội nhà văn gần đây cho thấy rằng thu nhập trung bình hằng năm đối với phần lớn các tác giả là chưa tới năm ngàn đô la.
- Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng viết một cuốn sách hoàn toàn khác so với chuẩn bị và truyền tải một bài diễn văn. Một nghề nghiệp cô độc làm sao! Không có sự phản hồi hay khích lệ, động lực hoàn toàn phải xuất phát từ bên trong và ta phải đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những cơn ngờ vực tồi tệ, những cảm giác bất an, hay thậm chí là nỗi sợ hãi chưa bao giờ chịu lặn sâu xuống đáy.
- Thời gian thường làm lu mờ ký ức về những thời khắc đau buồn nhất của chúng ta, thế nhưng tôi vẫn có thể nhớ lại một cách rõ ràng cái cảm giác đau đớn tồi tệ quặn lên trong bụng khi đột nhiên phải đối diện với sự thật tê tái rằng cuốn sách tâm huyết của tôi đã bị từ chối.
- Tôi đã phải bán đi 9 cuốn sách ấn bản gốc mà tôi rất quý. Tôi nhận việc chuyển những khúc gỗ thông to vào nhà máy cưa, rồi làm việc đổ xăng ở một trạm xăng.
- Thế rồi bỗng nhiên chủ một nhà xuất bản khác, Charles Bergen nói qua điện thoại: Anh đã viết được một cuốn sách hoàn toàn tuyệt vời. Tôi rất muốn được xuất bản nó. Vài tuần sau ông ấy gọi điện và nói: Anh có muốn đề tặng cuốn sách của anh cho một ai đó cụ thể không? Tôi trả lời: Anh ghi hộ- Tặng người phụ nữ tóc đỏ tôi luôn nhớ thương suốt rất nhiều năm-Mẹ tôi.
- Và rồi một điều kỳ diệu xảy ra. Hai ngày trước lễ Tạ ơn, Charles Bergen gọi tới, giọng vẫn bình thường như thường lệ: Lần đầu tiên in cuốn sách của anh, trong lần in đầu với một tác giả chưa có tiếng tăm- tôi in 10 000 bản. Anh bạn, toàn bộ lượt in đầu đó đã bán hết rồi. Chúng tôi vừa mới phải đặt in thêm 20 000 bản nữa. Nếu cứ tiếp tục có đơn đặt hàng nhiều như vậy, có khi tôi sẽ phải yêu cầu in lần thứ ba ngay. Hai tuần sau ông lại gọi, không còn bình tĩnh nữa: Lần này in thêm 40 000 bản! Không thể tin nổi!
-Ba tuần sau ông gọi lại và bảo với tôi rằng: lượt in thứ tư của ông là một con số đáng kinh ngạc- 100 000 ấn bản! Chỉ 10 ngày sau Charles lại báo tổng số ấn bản đã đạt đến con số 270 000 bản!
- Tôi bồn chồn tính toán: Nếu số ấn bản ấy được bán hết, chúng sẽ mang đến cho tôi hơn 500 000 USD tiền nhuận bút. Không cần phục vụ bàn, khiêng gỗ hay trực trạm xăng nữa.
- Thế rồi người ta chuyển đến tôi bằng xe tải 18 bao đựng thư. Vợ tôi đọc một lá. Thư có đoạn : Gần đây tôi vừa trải qua một cuộc ly hôn tồi tệ nhất và mất quyền nuôi dưỡng hai đứa con. Tôi tin chắc tôi chẳng còn lý do gì để sống… Khoảng một tháng trước có điều gì đó khiến tôi cầm cuốn sach của anh lên…Tôi đọc suốt đêm. Anh đã chạm đến đáy lòng tôi. Anh khiến tôi hiểu ra rằng tôi vẫn còn rất nhiều điều để đóng góp cho thế giới, cho dù tôi yếu đuối, tôi có quyền được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn nếu tôi chấp nhận nó. Anh đã cho tôi can đảm đó…
- Cuối cùng tôi chấp nhận gặp người của Time, tờ báo muốn đưa tôi lên trang bìa. Họ muốn gửi hai phóng viên và một thợ ảnh tới.
-Vợ tôi mở các bao đựng thư và nhờ thêm một bạn gái giúp phân loại thư. Vợ tôi cho biết: khoảng 50% chỉ muốn cảm ơn và tôi chỉ cần có hai dòng cảm ơn những lời tử tế của họ và một chữ ký. Khoảng 34% chỉ mong anh ký và cho một ảnh chân dung. Phần còn lại, ngoài 89% các thư này là anh cần đọc. Họ có một tiềm năng quý của thế giới, chỉ là họ bị đánh ngã quá nhiều lần, đến mức hết niềm tin vào bản thân và mọi thứ khác. Còn 3 lá thư kỳ quái, một thư xin tiền, một thư nói không ai khác ngoài Chúa Jesus mới viết được như thế (cô ta muốn anh xây cho một nhà thờ mới) và một thư toàn từ ngữ đồi trụy .
- Lại thư của Charles Bergen, anh viết: Chúng tôi vừa mới tái bản- lần thứ 14. Thế là tổng cộng 2 000 000 bản in, Ngay khi tờ tạp chí Time này lên kệ anh sẽ bắt đầu nhận được điện thoại từ khắp nơi.
- Trong những tháng cuối cùng của năm 1981 tôi đã trả lời 96 lần phỏng vấn. Tổng thống mở đầu một cuộc họp báo truyền hình bằng cách trích dẫn cuốn sách Một cách sống tốt hơn của tôi. Xưởng in của Charles Bergen hoạt động cả ngày để in đến ấn bản thứ 5 000 000 (!)
- Cuối tháng 3 năm 1982 Charles Bergen cùng với David Coronet, giám đốc Công ty sách bìa mềm Goliath, nhà xuất bản sách bìa mềm lớn nhất thế giới đến thăm tôi. Ông ta nói muốn Goliath có cuốn sách này dưới dạng bìa mềm để hợp túi tiền với số đông. Lượt in đầu tiên sẽ là 15 000 000 ấn bản (!). Ông nói: Anh sẽ đi thăm 24 siêu thị chính của cả nước, mỗi thành phố ở lại 2 ngày, xuất hiện trên truyền hình và truyền thanh, trả lời báo chí và ký tặng sách. Sau 48 ngày anh sẽ có bài diễn thuyết ở sân vận động Yankee và được truyền hình thu hình. Công ty Goliath sẵn sàng trả nhuận bút trả trước 5 000 000 USD.
- Thời gian cuối xuân, đầu hè 1982 tôi yêu cầu David cho tôi 3 tháng yên ổn với gia đình trước khi bắt đầu chuyến hành trình 50 ngày quần quật trên đường. Ông chần chừ nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.
- Tôi bắt đầu công việc khó khăn là cô đọng nội dung cuốn Một cách sống tốt hơn thành một bài thuyết trình chưa tới 4000 chữ để diễn thuyết ở sân vận động Yankee.
- Vợ tôi đưa tôi một tấm bưu thiếp vừa nhận được hôm nay, ký tên Alexander Anthony. Ông là nhà báo chiến trường thời Thế chiến hai. Sau chiến tranh ông viết cuốn sách bán chạy bất ngờ tên là Chinh phục cuộc sống. Ngoài ra ông chưa từng viết một cuốn sách nào khác. Ông được tung hô trên hai lục địa suốt nhiều năm rồi đột nhiên biến mất. Có hàng trăm bài báo viết về vụ mất tích kỳ lạ của ông. Nếu còn sống hẳn bây giờ ông cũng phải hơn bảy mươi tuổi rồi. Ông muốn tôi đến thăm ông và ông sống cách đây chỉ 30 km.
- Chỉ dẫn đường đi trên tấm bưu thiếp rất dễ dàng để đưa tôi đến một ngôi nhà bằng ván ghép ố màu. Ông đến cạnh tôi khi tôi vừa đóng cửa xe. Tôi lắp bắp nói: Thưa ông, tôi không thể nói hết sự vinh hạnh và cũng là một cú sốc khi được ông mời đến gặp mặt. Tôi cứ đinh ninh ông mất rồi.
- Trong cuộc trò chuyện với ông chúng tôi nói với nhau rất nhiều. Nhưng tôi lạ lùng nhất khi ông nói: Họ viết thư cho anh vào thời điểm họ phấn khích nhất, khi những ý tưởng mạnh mẽ anh viết ra vẫn còn tươi mới trong tâm trí họ. Trong thoáng chốc, anh có thể thuyết phục được họ rằng họ có thể cải thiện bản than. Thế nhưng, hy vọng vừa mới hồi phục của họ rất hiếm khi sống sót qua được thất bại kế tiếp, và họ nhanh chóng nhận ra rằng họ không đủ khả năng để trở thành con ngựa thắng giải, mà sẽ phải cả đời còng lưng kéo cày chỉ để sống còn. Tất cả những cuốn sách của chúng ta đều bị nhét lên giá, phủ đầy bụi và bị lãng quên, trong khi những độc giả từng hào hứng lại tiếp tục sống cuộc đời lặng lẽ tuyệt vọng. Ngay lúc nàu đây, người ta vẫn đang giết nhau ở Afganistan, Iran, Irag, Bắc Ireland, Campuchia, Namibia, Chad, Guatemala, Lebanon, El Salvador và Ethiopia… Chúng ta lừa dối nhau, đạp lên đầu nhau trong cuộc đua giành quyền lực, tiền tài, danh vọng… Chúng ta thắp lên những ngọn nến trong bóng tối, nhưng lại chỉ thu hút được toàn ruồi nhặng…
- Tôi không thể tin nổi vào tai mình, hay là ông ấy chỉ đang thử tôi, đóng vai trò phản diện với những lời chỉ trích loài người, nhằm buộc tôi phải lộ ra sự ngay thẳng hay giả dối qua cách phản ứng?
- Tôi uống cạn ly nước quả rồi trả lời: Tôi không biết liệu nhân loại này có đáng được cứu rỗi hay không, nhưng tôi biết có rất nhiều người đáng được cứu vớt. Với một kẻ giết người ít nhất có một người đã hy sinh mạng sống của mình để cứu một người khác, mà thường là một người lạ. Với một kẻ trộm cắp có tới một ngàn người tốt bụng không ăn cắp dù chỉ một lát bánh mỳ dù bụng họ trống rỗng. Chức năng quan trọng nhất của những cuốn sách như của ngài và tôi là khơi dậy cái tinh thần đang suy yếu. Chúng ta mở cánh cửa nhà tù và giải thoát cho hàng triệu người vốn đã cam chịu một cuộc sống không phải là sống. Trong thế giới của chúng ta, việc có thể cứu được dù chỉ một người khỏi sự đau khổ của thất bại và giúp người đó đạt tới tiềm năng của mình đáng giá đến đâu? Điều đó không đủ là một phần thưởng sao? Tôi biết với tôi thế là đủ.
- Ông nhẹ nhàng gật đầu và nói: Anh là người tốt và tôi mong anh tha thứ vì đã khích bác để khiến anh nói thẳng tâm ý của mình. Con người có thể có gốc rễ trong lòng đất, và thường thì những gốc rễ đó phải chịu đói và bị tàn phá, nhưng không ai trên thế giới này không với lên để chạm ngón tay mình vào đỉnh cầu vồng của Chúa cả. Anh và tôi cố gắng chỉ cho họ con đường. Phần còn lại phụ thuộc vào họ.
- Chuyện gì xảy ra với ông vậy? Ông là một sứ giả đầy hào quang của hy vọng cho một thế giới đang liếm láp vết thương của mình sau cuộc chiến tranh tồi tệ nhất lịch sử. Và rồi ông đột nhiên biến mất. Tại sao ông lại quẳng đi tất cả khi đang đứng ở một vị trí mà gần như ai cũng mơ ước?
- Câu hỏi khó đấy, và câu trả lời còn khó nói hơn. Tôi không bao giờ viết thêm một chữ nào để xuất bản nữa. Làm sao tôi có thể viết và trung thưc với chính bản thân mình sau những gì tôi đã làm. Người viết ra cuốn Chinh phục cuộc sống đã để cho cuộc sống chinh phục anh ta. Anh ta ngã từ trên đỉnh cao xuống tận cống rãnh (rượu chè, nghiện hút, gái gú, tù đầy, vợ con từ bỏ) và từ đó trở đi anh ta đã tự hối lỗi theo cách của mình. Anh thấy không, Alexander Anthony không biến mất hay đơn giản là chìm xuống. Anh ta đã chết ngộp trong rượu bia, nhục nhã và than thân trách phận.
- Nhà xuất bản chắc còn nợ ông cả một gia tài tiền nhuận bút. Sách của ông vẫn đang còn bán chạy đấy.
- Tôi không thể cho phép mình chấp nhận khoản tiền đó được.
- Vậy ông tự chu cấp như thế nào, bởi vì chắc hẳn ông không đi nhận tiền trợ cấp xã hội nữa. Ngài chưa từng gặp lại vợ con à?
- Chưa từng, nghe nói cô ấy đã tái hôn rồi, Còn con trai bị giết ở Hàn Quốc. Tôi tự làm vài việc để nuôi sống mình.

Đêm đó tôi không sao ngủ được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]