Trang

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

THƠ TÌNH CHỌN LỌC CỦA NHÀ THƠ XUÂN DIỆU

THƠ TÌNH CHỌN LỌC CỦA NHÀ THƠ XUÂN DIỆU 1, Chiều Tặng Nguyễn Khắc Hiếu Hôm nay,trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn… Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn, Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng. Nghe chừng gió nhớ qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ. Không gian như có dây tơ, Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu. Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều, Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn… 2,Biệt Ly Êm Ái Tặng Nguyễn Xuân Khoát Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu. Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút. Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút… Người lặng im, và tôi nói bâng quơ, Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ. Một bài thơ mênh mông như vũ trụ, Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ. Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu. Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng khóc, Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!” Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau, Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau. 3, Viễn Khách Tặng Nguyễn Nhược Pháp Đương lúc hoàng hôn xuống, Là giờ viễn khách đi. Nước đượm màu ly biệt, Trời vương hương biệt ly. Mây lạc hình xa xôi; Gió than niềm trách móc. Mây ôi và gió ôi! Chớ nên làm họ khóc. Mắt nghẹn nhìn thâu dạ; Môi khô hết níu lời… Chân rời, tay muốn rã… Kẻ khuất… kẻ trông vời… Hôm nào như hôm qua Má kề trên gối sánh? Anh đi, đường có hoa… Tôi nằm trong tuổi lạnh. Buổi chiều ra cửa sổ; Bóng chụp cả trời tôi! Ôm mặt khóc rưng rức; Ra đi là hết rồi. 4, Đây Mùa Thu Tới Tặng Nhất Linh Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò… Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì. 5, Buồn Trăng Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời men với tơ… Khắp biển trời xanh,chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi. Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết, Trong suốt không gian, tịch mịch đời. Gió nọ mà bay lên nguyệt kia, Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa. Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Ho a bưởi thơmrồi: đêm đã khuya. 6, Yêu Yêu, là chết ở trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu? Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu: Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết. Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! – Yêu, là chết ở trong lòng một ít. Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, Những người si theo dõi dấu chân yêu; Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít. 7, Giờ Tàn Khi mai dậy sớm, trời êm ái, Cửa sổ thênh thang mở gió hồ: Hơi mát đưa hùa theo ánh sáng; Cành gần, chim rộn tiếng đùa nô. Chủ nhật còn nguyên, còn trọn vẹn; Tôi chưa tiêu mất một giờ nào. Như đứa trẻ con ôm cái bánh, E dè tôi muốn giữ cho lâu. Nhưng ngày cứ thoát đi từng chút; Rồi mặt trời cao. Nắng cháy tràn. Trưa đến: thôi rồi bình đã vỡ! Nửa ngày xinh đẹp đã tiêu tan! Thong thả, chiều vàng thong thả lại… Rồi đi… Đêm xám tới dần dần… Cứ thế mà bay cho đến hết Những ngày, những tháng, những mùa xuân. Vừa mới khi mai tôi cảm thấy Trong tay ôm một bó hoa cười. Ngọn gió thời gian không ngớt thổi: Giờ tàn như những cánh hoa rơi… 8, Tình Thứ Nhất Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo; Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo; Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi. Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại, Tới bên em, chờ đợi mãi không về. Em đã xé lòng non cùng giấy mới, – Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê. Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá. Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã, Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà. Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm, Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm, Đôi tay yêu không được nắm bao giờ. Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ, Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào. Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch; Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ. Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi, Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, nên anh đã mất rồi! 9, Ý Thu Tặng Nguyễn Lương Ngọc Những chút hồ buồn trong lá rụng Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; Chẳng hái mà hoa cũng hết dần. Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, Thế mà ve đã tắt theo hè. Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; Gió vỡ ngoài kia, thu có nghe? Hôm nay tôi đã chết theo người Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, Cách xa chôn hết nhớ thương rồi. Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên. Muốn bước trong đời, phải dậm trên Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng. Nhưng hoa có thể cứ lâu bền. Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi? Đã xa, sao lại hứa yêu hoài? Thực là dị quá – Mà tôi nữa! Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai? 10, Chàng Sầu Trốn nỗi buồn vô cớ, Sao anh chẳng vui đi? – Tôi ráng tìm hạnh phúc, Song chẳng biết chờ chi. Xa xăm ru mộng tưởng, Anh có thể phiêu lưu… Tạo hoá không tình cảm, Sinh ra, tôi đã nghèo. Anh hãy là thi nhân Hát nỗi buồn vô cố: – Tôi không biết làm thơ Thơ không làm bớt khổ. Nghĩ ngợi đến tình nương! Anh sung sướng hơn nhiều… Nghèo nàn và nhút nhát, Tôi chưa từng được yêu. 11, Muộn Màng Anh biết yêu em đã muộn màng, Nhưng mà ai cưỡng được tình thương! Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc Anh chỉ xin về một chút hương. Một chút hương phai của ái tình Mà em không thể gửi cùng anh; Để lòng ướp với tình phai ấy, Anh tưởng từ đây bớt một mình. Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn, Gượng cười anh phải khóc thầm luôn: Em là người của ai ai đấy, Lưu luyến chi nhau để sớt buồn. Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay; Bao giờ có được người yêu dấu! Chất chứa trong lòng vạn đắng cay. Anh chỉ như con chim bơ vơ Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa; Qua gần tổ ấm đôi chim bạn, Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ. Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa, Số anh là khổ, phận anh là Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực, Đem ái tình dâng kẻ phụ ta. Chưa đi mà đã xa cách nhau, Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu? Thôi hãy để anh đi hốt hoảng, Gấp đem thương nhớ khuất mây mù. Thôi hãy để anh đi thất thơ, Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to Đánh vào thân thể run như sậy. – Tôi chẳng cần ai thương hại cho. 12, Thở Than Tôi là một kẻ điên cuồng Yêu những ái tình ngây dại Tôi cứ bắt lòng tôi đau đớn mãi, Đau vô duyên, đau không để làm gì. Ôi! tình si Không có một giờ yên ổn! Nếu bỏ được trải lòng cho gió cuốn, Đem vứt đi, như là trái chua cay! Nếu một chiều có thể rải tung bay Tất cả linh hồn thổn thức! Nhưng mỗi lần đưa tay lên nén ngực Lại nghe tình nhiều hơn số ngón tay Với mi kia, mắt nọ, với môi này, Với chuỗi tên người liên tiếp… Yêu với mến! mến và yêu! tiếng điệp Của khúc ca nào vừa cắt, vừa say? Lòng tôi lạnh lẽo, đêm nay, Theo một con đường mấy nẻo. Và đêm nay, lòng tôi lạnh lẽo… Như sáng trăng trên mặt nước thu lờ. Tôi là một kẻ bơ vơ Yêu những ái tình quạnh quẽ. 13, Tiếng Gió Có nhiều lúc gió kêu thê thiết quá; Như gió đau một nỗi khổ vô hình, Như bao điều ảo não của nhân sinh Đã in vết ở nơi hồn của gió. Gió vừa chạy, vừa rên, vừa tắt thở, Đem trái tim làm uất cả không gian, Gợi bóng hình những thân thể cơ hàn, Với môi tím, với cảnh nghèo vạc mặt. Trong khung xám của mùa đông bằng sắt, Gió qua rồi còn lưu lại tiếng ngân: Cây bên đường trụi lá, đứng tần ngần, Khắp xương nhánh chuyển một luồng tê tái; Và giữa vườn im, hoa run sợ hãi Bao nỗi pha phôi, khô héo, rụng rời. Và mưa kia là nước mắt gió rơi, Và sương ấy là mồ hôi gió rớt Trong lúc vội vàng, trên cành thưa thớt. Ấy nỗi buồn kêu xé của ngày qua, Hay lời tham rền rĩ của đêm xa; Ấy là tiếng những âm binh tan tác, Hay là giọng những âm hồn lưu lạc? – Hỡi gió mờ! người chứa cả mùa đông Trong phổi của người u uất vô cùng. 14, Tương Tư Chiều Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm; Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ. Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm. Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi. (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh. Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh. Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi, Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời. Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm! Gió bao lần từng trận gió thương đi, – Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi… 15, Dối Trá Tặng Lương Xuân Nhị Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kĩ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ. Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn – Yêu? yêu nhau? làm chi nữa! Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ. Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ: “Ta được yêu đấy chứ”. Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ, Mãi mãi yêu nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì, lơ đãng, giậm trên buồn, Bận đi hái những cành vui xanh thắm. Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm! Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng, Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ. Vì vội kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương, Và như màu, theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đà tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười: “người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”. Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; – tôi không thể không yêu. Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều: Khi người nói, tiếng người êm ái quá… Có lúc tưởng, chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gieo một đám cháy to; Người tưởng buông chỉ đôi tiếng hẹn hò Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đang rạo rực, thì thào, rối rắm, Ngập lòng tôi – Mà ai ngó tới đâu! Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Vậy trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cầu xin, không trách móc, vì – ôi! Tôi chẳng biết làm cho lòng người cứng cỏi Cứ như thế cho đến giờ đen tối Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Sẽ chung phận của ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại. Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất tron lòng.