Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021

XƯỚNG HỌA


 Bài xướng

LỐI VỀ 

Bùi Thu Phong

Áo dài theo gió tung bay

Sắc vàng hôn thắm bàn tay ấm nồng

Hoa cài trắng cả hư không

Nón che tia nắng má hồng hây hây

Mình em đứng lặng chốn này

Đường quê hoa nở cỏ cây đón chào

Thanh bình giữa nắng gầy hao

Lắng nghe gió hát rì rào nhớ thương 

Làm duyên tạo dáng trên đường

Xem ai còn chút tơ vương ngóng chờ

Đêm về dệt mộng vần thơ

In treo kỷ niệm thẫn thờ cuối năm

Thả hồn vào cõi xa xăm

Lưu trong thương nhớ mắt, cằm môi xinh

Tìm đâu tri kỷ đời mình ?

Đứng đây chờ mãi lặng thinh đến già.


ĐỢI

Họa nguyên vận bài LỐI VỀ của B T P

Lá vàng theo gió bay bay

Nhặt lên đặt giữa lòng tay ấm nồng

Điều này em biết hay không

Áp môi sẽ thấy môi hồng thêm hây

Mình anh đứng ở nơi này

Ven đường hoa nở, hàng cây vẫy chào

Chẳng còn cái nắng hanh hao

Lặng nghe lá trút rào rào mà thương

Mình anh vẫn đứng bên đường

Ngóng người lòng những vấn vương mong chờ

Sao không viết nổi vần thơ

Người anh yêu dấu tôn thờ bao năm

Nhớ em anh tạo hình xăm

Dáng con bướm nhỏ dưới cằm xinh xinh

Tìm bông hoa hợp cho mình

Mộng mơ qúa cứ im thinh chắc già

DIZIKIMI


THƠ ĐƯỢC TẶNG

 THƠ VUI TẶNG HAI NHÀ GIÁO*

Kính tặng hai thi lão Thang Ngọc Pho & Đinh Duy Đang

Thầy Đang luôn có em yêu

Làm cho thiên hạ sớm chiều phát ghen

Sao Ái Tình* rất thân quen

Hai thầy đều có các em chung hình

Ai trông cũng rất cảm tình

Ảnh mang dáng dấp bóng hình núi mây*

Trông vào đều thấy ngất ngây

Nhưng tình trong ảnh mỗi Thầy rất riêng

Nhà thơ tôi cũng có duyên

Giao lưu cùng bạn ở miền Chăm Pa

Cùng thầy tắm biển giao hòa

Chung phòng khách sạn một nhà khách thơ**

Mặc cho đầu có bạc phơ

Các em vẫn đợi vẫn chờ Thầy ơi !

Tuổi xanh trai trẻ một thời

Trải bao nhiêu chặng đường đời đã đi

Mấy lời tếu táo kể chi

Chân thành xin tặng để ghi chút tình...

Vũ Duy Hưởng

* Sao Ái Tình : Biệt danh của nhà thơ Thang Ngọc Pho

Nhà thơ Thang Ngọc Pho 88 tuổi, là giáo viên từng dạy học ở Nam Định nghỉ hưu rồi làm Chủ tịch CLB thơ VN thành phố Hà Nội, nay chức Chủ tịch đã chuyển giao cho Ns Văn Quang.

  Nhà thơ Đinh Duy Đang quê Phú Thọ cũng là giáo viên nghỉ hưu tham gia nhiều CLB thơ.

** Tháng 12.2019 nhà thơ Thang Ngọc Pho, Nhà thơ Đinh Duy Đang và Vũ Duy Hưởng cùng đi Ninh Thuận tham dự giao lưu với CLB thơ FB tỉnh Ninh Thuận tại Tháp Chàm - xứ Chăm Pa Phan Rang. 





Viết trên đường cao tốc Hà Nội - Hải Phòng

Ngày 29/01/2021 - ngày 17 tháng Chạp C.tý.

Ngọc Thu - Vũ Duy Hưởng đt: 0353298626.

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2021

ĐẠI HỘI NGƯỜI CAO TUỔI

 ĐẠI HỘI NGƯỜI CAO TUỔI CHI HỘI PHỐ ẺN NHIỆM KỲ 2021 - 2026

ĐẠI HỘI NGƯỜI CAO TUỔI CHI HỘI PHỐ ẺN NHIỆM KỲ 2021 - 2026 ĐẠI HỘI NGƯỜI CAO TUỔI CHI HỘI PHỐ ẺN, XÃ MẠN LẠN, HUYỆN THANH BA,TỈNH PHÚ THỌ THÀNH CÔNG TỐT ĐẸP. Ngày 20 - 1 - 2021 chi hội người cao tuổi Phố Ẻn quê tôi tổ chức đại hội để tổng kết những thành tích năm qua và tiến hành bầu BAN CHẤP HÀNH MỚI cho nhiệm kỳ 2021- 2026. Sau các tiết mục văn nghệ đại hội tiến hành theo chương trình : 1.Giới thiệu đại biểu đến dự. 2 .Đọc báo cáo tổng kết. 3. Kết nạp hội viên mới. 4 . Phát thưởng cho các cá nhân có nhiều thành tích. 5.Ban chấp hành cũ từ chức 6.Bầu ban chấp hành mới. 7.Ban chấp hành mới ra mắt nhận nhiệm vụ và hứa hẹn 8.Liên hoan ngọt 9.Chụp ảnh kỷ niệm và chia tay. Đại hội diễn ra trong không khí ấm cúng thân mật đoàn kết.Đại hội thành công tốt đẹp. Nhân đây tôi có bài thơ để động viên chúng ta: SỐNG VUI,SỐNG KHỎE ,SỐNG CÓ ÍCH Sống lâu cao tuổi chứ chưa già Đại hội hôm nay tổng kết mà Năm ngoái đạt bao thành tích tốt Năm nay phương hướng mới đề ra Nhiệm kỳ trước mắt năm năm tới Phấn đấu hết mình để vượt qua Cần nhất sống vui và sống khỏe Vì mình, ích nước, lợi cho nhà DIZIKIMI

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2021

DỊ NHÂN VĂN THÙY

  Tiến Sĩ Chu Văn Sơn Viết Về Văn Thùy !

Những Người yêu Thơ Văn Thùy Xin Mượn Bài Viết Này Như Lời Giới Thiệu Về Dị Nhân Văn Thùy!

****************

Người ấy, trong mạng số, dường như, có… căn lục bát.

Sau khi đọc chậm tất tần tật những gì ông gửi cho, có thể gọi những tập ấy là lục bát toàn tính, tôi cứ mải hình dung về chủ nhân của nó. Tôi nghĩ dại hay Văn Thùy đã lỡ ăn phải bùa ngải gì đó của lục bát, vì thế mà đã bị lục bát ám, lục bát làm, cả làm tình lẫn làm tội. Không thế thì sao cứ loay hoay ban ngày lục bát ban đêm lục nồi như vậy suốt cả đời. Nếu Văn Thùy là một tay đan bồ cót rổ giá giần sàng nong nia dưới bong tre làng, thì lục bát là những nan tre nuộc lạt mà ông lẩn mẩn trau chuốt tối ngày. Nếu Văn Thùy là tay kiếm cá đồng quê, thì lục bát là cái đơm cái đó của gã. Nếu Văn Thùy là một thầy lang, thì lục bát là dao cầu thuyền tán. Nếu Văn Thùy là một thầy cúng, thì lục bát là mõ là chuông. Nếu Văn Thùy là một tay bán quà rong, thì lục bát là tò he, là lạc rang kẹo kéo. Nếu Văn Thùy là một tay chơi cảnh, thì lục bát là cây thế, chim lồng. Nếu Văn Thùy là gã đồng nát, thì lục bát là đôi bồ nan đựng trăm thứ bà rằn. Nếu Văn Thùy là tay buôn rươụ quê, thì lục bát là những be sành, bầu nậm nút lá chuối khô… Tôi cứ hình dung, sáng ra ở quê Ân Thi, Hưng Yên, thức dậy, người có tuổi như Văn Thùy phải đun một ấm nước, chiêu một ngụm trà, thì lục bát là chén trà đó; phải bắn một điếu thuốc lào, thì lục bát là thứ thuốc lào đó; rồi phải xơi một chút gì lót dạ đại loại như nắm xôi đồ, bắp ngô luộc, bát cơm rang, quả trứng lộn…thì lục bát là thứ lót dạ đó của Văn Thùy. Một người như Văn Thùy, buổi trưa quê cần ngả lưng, kê đầu lên cái gối mây đan( trơn lì mồ hôi và có cả cáu bám khe nan nữa), phe phẩy chiếc quạt mo (về vệt vết tay cầm), lim dim đánh một giấc giữa nhà ngói gốc mít, thì lục bát là cái gối mây đan, là cái quạt mo đó. Một người như Văn Thùy, để giãn xương cốt, vào đêm quê, phải tợp một chén rượu thuốc (ngâm cả rễ củ lẫn ngũ xà, tam xà), thì lục bát là cái chén rượu nồng nồng, tê tê, ghê ghê đó… Đọc Văn Thùy, đôi khi tôi còn hình dung ông như một con bệnh kinh niên của lục bát, một ca bệnh mãn tính của lục bát nữa. Lục bát đã nhiễm vào hồng cầu bạch cầu của Văn Thùy rồi. Một người cứ dan díu tằng tịu đánh đeo với lục bát hết ngày dài lại đến đêm thâu như vậy, chẳng phải là dị nhân hay sao! Ấy là trời cho mà cũng là trời hành vậy.

Đành rằng Văn Thùy là cây bút nặng nghiệp lục bát, đành rằng lục bát của Văn Thùy nghiêng về phong cách dân gian (điệu nói) chứ không phải cổ điển (điệu ngâm), nhưng những ví von miên man mà tôi cố tìm cho thật hợp với hình dung của mình kia chưa làm tôi thỏa mãn lắm. Văn Thùy vừa là thế, vừa có gì khác thế. Đến khi sực nhớ đến hình ảnh đầy ấn tượng của nghệ nhân Hà Thị Cầu, thì tôi thấy ưng liền. Phải, nếu xem Văn Thùy là một nghệ nhân hát xẩm ở chợ quê, thì lục bát của ông là cây nhị tự biên tự đẽo mà diễn được mọi nông nỗi của lòng thơ đó và khéo chơi vẫn ánh lên những âm giai sáng giữa một nền âm hưởng âm u.


Văn Thùy rất tự biết về sở trường cùng cái thân thế lục bát của riêng mình, khi kiêu bạc tuyên ngôn: Kệ thơ son phấn cấp cao| Ta hong mấy mẹt ca dao ruột vàng/ Mặc người chữ nghĩa xênh xang/ Ta khênh lục bát giữa làng đọc chơi. Hoặc: Dứt phăng sợi chữ tân thời/ Xe thành lục bát nối lời ru xưa. Hoặc: Nhịp hành khúc của người ta/ Mình gam La thứ mình ca giọng mình/ Thơ người bác học cung đình/ Chữ mình tấm cám thì mình ca dao. Lục bát Văn Thùy cũng xoay quanh hai mạch tình: tình đời- mạch thứ và tình tang- mạch chủ. Tình đời là những ấm lạnh, đổi dời, dâu bể trong thế thái nhân tình quê- tỉnh, tỉnh- quê ở cái thời kinh tế thị trường; là tâm niệm kẻ sĩ dân gian đời mới vẫn khăng khăng tin quan nhất thời dân vạn đại, vẫn một mực khinh giàu mà trọc, trọng nghèo mà sang, vẫn ghét cay ghét đắng thói kim tiền; hay những cám cảnh đoái thương cho phận người nhỏ nhoi như những giọt người chìm nghỉm trong bể giời này…Giọng Văn Thùy ở đấy rất lợi thế khi trào phúng, giễu nhại, nhưng cũng không thiếu những lâm li, than thở, ngậm ngùi: Chẳng làm con sáo sang sông/ Chị thành một giọt người trong bể người/ Anh nằm đâu ở góc trời/ Chị tôi đứng vậy suốt đời khói nhang. Đọc mà se xót bởi thấy ở hình ảnh ấy thân phận bao góa phụ trong cõi nhân gian không chỉ riêng thời chiến tranh trận mạc. Còn tình tang là những ỡm ờ bóng gió, những lúng liếng lẳng lơ, những đắm mây dạt đò, những trêu hoa ghẹo nguyệt, những cậy bướm nhờ ong, những lườm cây nguýt lá…cứ liên khúc tình trường mọi cổng ngõ sân vườn của lục bát Văn Thùy. Ở mạch này, Văn Thùy tỏ ra rất dân gian (hay rất gian?) khi chỉ nhất tâm thường trụ trước vẻ đẹp của gái một con: Ra ngõ gặp gái một con/ Xòe tay đậy mắt kẻo mòn con ngươi; Sao đành làm gái một con/ Để cho phỗng đá liếc mòn con ngươi. Không chỉ ve gái một con mà còn “ quấy rối” cả ni sư đã nhập cõi Thiền: Em ăn mày phật cửa Chùa/ Tôi thành hành khất bốn mùa yêu chay… Và luôn tỏ ra là tri kỷ của Thị Màu: Ngai vàng cung điện vùi sâu/ Sân đình vẫn diễn Thị Màu ghẹo sư… Do đây là tiếng lòng sung nhất của gã thi sĩ lục bát dạo, lục bát rong này mà người ta thấy trong tình tang của Văn Thùy có một nét phổ biến: cái bạo sấn sổ trước cái ngã, cái tinh nghiêng ngả trước cái thô, cái thanh chịu trận cùng cái tục… Âu cũng là cái cách ghẹo tình táo tợn mà Văn Thùy đã thừa hưởng từ những chàng nông phu xưa, kiểu như: Gặp đây anh nắm cổ tay/ Anh hỏi câu này có lấy anh không. Thì phát huy một phần thô mộc ấy cũng là một cách …cao dao chứ sao! Nó làm nên sắc thái Văn Thùy. Cho nên, cũng không hiếm khi bạo- nhã, tinh – thô, thanh- tục ở Văn Thùy nuột ra trò: Em còn mặc cả gốc mai/ Quay ra người bán mất hai cành đào/ So đo nụ thấp nụ cao/ Chợ tan còn cặp má đào đợi phai… nhưng xem ra, khi nhuyễn đến nền nã thế, cái văn khí của Văn Thùy lại mờ đi thì phải?


Dấn thân vào cuộc lục bát này, hay theo cách của chính Văn Thùy là Từ ngày đốc chứng làm thơ/ Khôn ngoan vốn mỏng ngẩn ngơ thêm dày, ông đã làm xong cái việc khó này: thác mình vào thơ mình. Người ta thấy trong đó có một chút Nguyễn Bính, một chút Nguyễn Duy, một chút Đồng Đức Bốn, Một chút Phạm Công Trứ, lại một chút Bút Tre… nhưng những xoang điệu hơi hướm người khác vẫn không phủ mờ được hình cốt Văn Thùy. Ấy là một Văn Thùy bám chặt hương hỏa ca dao, ăn đong với đời thường, bán sỉ đời mình cho thơ, bán lẻ đời mình cho từng cặp lục bát. Một Văn Thùy cỏ rả mà ngang ngạo. Mà ngạo nhất là cứ ngang nhiên mang cỏ rả của mình ra mà phơi giữa làng, giữa đình, giữa đời thế. Ngỡ là mặc cảm té ra ngạo ngầm. Cái ngạo của kẻ rành về loại giá trị ưa khuất lấp ngay trong vẻ tầm thường. Cho nên, Văn Thùy có một cái nhìn nhất quán khi vịnh vật là: chọn những vật hèn mọn nhom nhem để ngắm rồi làm óng lên ở đó những nét tinh hoa bằng một khẩu khí kiêu bạc. Viết về rạ rơm, cơm nguội, bèo bọt, khố đùm…là thế. Toàn những thứ đời khinh khi, nhưng lại ẩn chứa những vẻ chớ có xem thường. Có màu vẻ nghe kinh cả người. Bèo thì: Nông sâu trong đục ngược xuôi/ Lục bình vẫn hứng mây trời mênh mang, Nước non dâu bể thường tình/ Xác ta cứ nổi hồn mình cứ trôi. Mẻ thì: Chó chết không thể thiếu ta/ Mẻ đưa đám chó táng qua bụng người. Khố thì: Phô nứt đố, lộ vách nghèo/ Biết đâu váy lĩnh cởi theo khố đùm. Lúc đậm lúc nhạt, khi lộ khi ẩn, nhưng đó âu cũng là cái tinh thần thẩm mỹ kiểu chùa rách phật vàng của dân gian vậy.


Văn Thùy sớm đánh cược với lục bát , nên đã nhập mình rất nhanh vào phong trào phục hưng lục bát gần đây cũng như cặp kè đi lại với chiếu Lucbat.com Có cái không khí lục bát sôi nổi ấy, hẳn ông thấy mình đỡ lẻ loi. Nhưng không có nó, Văn Thùy vẫn cứ là mình, nghĩa là vẫn độc diễn theo cách cũ, vẫn cui cút hành nghề lục bát tự tung tự tác từ A đến Z vậy thôi. Ông thạo các ngón nghề lục bát từ láy âm, phối nhịp, hiệp vần, chơi chữ, tiểu đối, đến dàn lời, giãn ý, dùng tiếng đơn tiếng đôi, chùm ba chùm bốn… rồi những ví von quê kiểng, liên tưởng quê mùa, tu từ quê cách…chiêu nào cũng chơi sạch. Vì thế, Văn Thùy hành nghề như một ông lang vườn, nhưng lại thông thạo y lý, y luật. Dẫu có thực hành thơ như một nghệ nhận lục bát rong, lục bát dạo, thì tay viết vẫn đua phô thi pháp nhà nghề. Tuy nhiên, không thể không thấy trong sáng tác của Văn Thùy, lắm lúc mải tỉa tót chữ nghĩa mà cái khéo của con chữ làm mờ đi cái tình của con tim. Tôi nghĩ Văn Thùy là một ca điển hình của lục bát nghiệp dư vươn lên tầm chuyên nghiệp. Ấy cũng là nét độc đáo Văn Thùy.

Dường như trút tất tật những tài tình có được vào lục bát mà Văn Thùy luôn xem nó là nghĩa lý duy nhất của đời mình. Ông cũng đầy âu lo trăn trở, khi nghĩ đến “hậu sự” chẳng biết rồi ra có được ai người tri nhận cảm thương không: Bây giờ hoặc mốt mai sau | Biết ai vuốt mắt cho câu thơ buồn. Đúng là, một khi đã trót ném mình vào thơ phú, thì dù kẻ hên người xui, kẻ lăn lóc nẻo này, người chìm nổi chốn kia, cũng không thể không xót xa cho thân phận vốn mong manh của cái tài cái tình trong cõi văn chương mờ mịt này.

Bây giờ thì tôi tin lòng thơ của Văn Thùy đã như cái ấm trà của những tay nghiện trà ở chốn quê, cao trà năm này sang năm khác cứ bám dày, két chặt khắp lòng ấm, chỉ cần vài thìa nước thật sôi rót vào là hương lục bát đã nhấp nhứng bay lên rồi. Xem đó là dạng lục bát nằm lòng hay bảo là phải lòng lục bát đây? Thì cũng thế, rành mạch quá mà làm gì, bởi đằng nào thì nó cũng là Văn Thùy cả thôi mà!

Chu Văn Sơn

Nguồn http://www.daovien.net/t5908-topic

KHÉP LẠI

 KHÉP LẠI

Cuộc đời đã khép lại

Với một Đinh La Thăng

Như hoa thơm, cỏ dại

Như lửa, như vầng trăng...

Con người, ai cũng vậy

Giống hệt tấm Huân chương

Một mặt thường che đậy

Một mặt cần phô trương.

Tạm bỏ qua cái xấu,

Hãy gác lại tội tình

Riêng tinh thần chiến đấu

Thăng đáng được tôn vinh.

Từng là một chiến binh

Trên công trường xây dựng

Sống, làm việc hết mình

Gian lao quen chịu đựng.

Môi trường ấy hình thành

Tính cách con người anh

Hành động và hành động

Quyết liệt, khẩn trương, nhanh...!

Trui rèn nên nhân cách

Năng động, dám xông pha

Không thích ngồi phòng lạnh,

Mải mê quên việc nhà.

Bao năm đà ăn Tết

Cùng với lính công trường

Tốc chiến và tốc thắng

Hiện thực hoá chủ trương.

Khi lên làm Bộ trưởng

Trảm tướng, đuổi nhà thầu...

Một lòng luôn tin tưởng

Vì Dân, sợ chi đâu!

Bao tuyến đường cao tốc

Trải thảm, xe băng băng

Nhanh, không hại phương tiện

Lại đỡ tốn tiền xăng.

Ông đã từng tài trợ

Cho Đại học Quốc gia

Phát triển tài năng Việt

Để Nobel về ta!

Đặt hàng nhà khoa học

Hiến kế giúp Sài Gòn

Ngang tầm với Thượng Hải

Xứng "hòn Ngọc Viễn đông".

Điện thoại mở liên thông

Hai bốn trên hai bốn

Lắng tâm tư cộng đồng

Thấu hiểu điều dân muốn.

Thăm bà con Củ Chi

Ông đi bằng xe bus.

Thấy lãnh đạo ù lỳ

Ông xắn tay giải quyết.


Cả một đời nhiệt huyết

Cháy bùng trong đam mê

Quyết liệt và nóng vội

Giờ đau đớn tái tê...!


Bao ước mơ dang dở,

Bao việc chửa hoàn thành

Ông thấy mình mắc nợ

Nợ Đảng, nợ Nhân Dân!

Ông đâu có tiến thân

Vì động cơ vụ lợi?!

Ông vì Đảng, vì Dân

Mà vượt rào lao tới...

Giờ đây khi mắc tội

Pháp luật chẳng buông tha.

Ông - con người xốc nổi,

Ông - con người tài ba.

Cuộc đời đã khép lại

Với một Đinh La Thăng

Như hoa thơm, cỏ dại,

Như lửa, như vầng trăng...!

LUẬT SƯ BÌNH AN

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2021

UỐNG RƯỢU CẦN

 UỐNG RƯỢU CẦN

Thị Nở có hũ rượu cần
Cùng chàng Chí uống cạn dần còn đâu
Cần ngắn vít được còn lâu
Về cùng anh chị dốc bầu tâm tư
Vít cần ngây ngất ,lắc lư
Nở còn muốn vít vô tư mời vào
Để xem có sướng không nào
Vít xong chắc thỏa ước ao nỗi lòng
Cháo hành tạm cất vào trong
Các anh chị cũng chờ mong Chí về
Nói với Chí chớ chửi thề
Uống say bí tỉ thì về ôm em
Mai sau sẽ lại có thêm
Chí Phèo con chắc giống em rất hiền
Nào đâu cần phải nhiều tiền
Sống lương thiện kém gì tiên trên đời
Yêu vô tư thế Nở ơi
Thế gian có được mấy người như em

Thị Nở @ ở mãi với Chí Phèo nên cũng biết uống rượu và làm được bài thơ mời tôi họa .Tôi họa và mời Thị đến dịp này cùng về Đất Tổ để uống rượu.

Bài xướng của Thị Nở @
UỐNG RƯỢU CẦN
Hãy chọc đi anh nước ứa đầy
Ta cùng hưởng trọn phút nồng say
Men tình đã ủ từ khi ấy
Gạo ý còn ngâm đến lúc này
Ngất ngưởng lơ ngơ bừng khoé mắt
Bơ phờ rạo rực rúm bàn tay
Nhìn nhau chẳng nói mà sung sướng
Uống nữa cho vui thoả tháng ngày
Thị Nở @
.........................................
Bài hoạ của Dinh Dzuy Dang Dang
SAY
Rít đi khi rượu hãy còn đầy
Cho thỏa cơn "yêu" lúc đắm say
Anh ghé đầu xanh về phía ấy
Em nghiêng má thắm lại bên này
Mím môi , ngậm miệng, nheo đôi mắt
Gác vế, kề vai, nắm cổ tay
Càng khoái bao nhiêu càng mạnh vít
"Yêu" đêm chưa phỉ lại "yêu"ngày
DIZIKIMI


Thứ Năm, 14 tháng 1, 2021

Vị ĐỜI

BÀI XƯỚNG

CHÉN ĐẮNG

Nguyễn Huy Vụ

Thời buổi niềm tin dễ đổi thay.

Tưởng rằng vĩnh viễn bỗng lung lay.

Thượng lưu đàng điếm lăng nhăng khắp.

Trí thức lưu manh bát nháo đầy.

Đạo lý người trên mồm ráo hoảnh

Luân thường lớp dưới mặt như ngây.

Lương tâm giống tựa dòng sông cạn.

Ai uống cùng ta chén đắng này…

HV 14/01/2018

CÁC BÀI HỌA
VỊ ĐỜI
Bài họa
Hàng ngày thức uống bữa thường thay
Trà đặc, cà phê, rượu ngất ngây
Lắm lúc nhâm nhi từng ngụm nhỏ
Nhiều khi xả láng chén vơi đầy
"Nhất tâm thiền định"*tâm theo Phật
"Bất biến vạn lôi"** dạ chẳng lay
Ta sống với niềm tin cuộc sống
An nhiên thanh thản giữa đời này
Chú thích
* Nhất tâm thiền định
** Vạn lôi bất biến
(Câu của Phật : Ý nói nếu ta có một lòng kiên định thì hàng ngàn tiếng sấm cũng chẳng lay!
ĐỜI LÀ THẾ ,
Thay mãi chi mà cứ mãi thay
Ngây vì rượu đế mặc vì ngây
Cạn khi chén tạc dùng khi cạn
Đầy lúc ly vui đụng lúc đầy
Nhất trí bên nhau nên trí nhất
Lay không chuyển được bởi không lay
Sống cuộc đời say trong cuộc sống
Này mong đắc ý thỏa mong này
Nguyễn Trọng Nghĩa